Bạn đang xem bài viết Hà Nội vẫn vậy, chỉ là không còn chuyện chúng mình được Vinabooks.vn tổng hợp sưu tầm từ trang Reader.com.vn các bạn hãy truy cập trang để mua sách ủng hộ đội ngũ có thêm kinh phí ra những bài viết hay hơn nhé.
Đôi khi vẻ đẹp của một thành phố không nằm ở chỗ nó có những món ăn ngon nào, nó có những địa điểm du lịch hấp dẫn nào mà bởi vì nó tồn tại một sự đặc biệt nào đó. Ngày trước, vì yêu em anh mới đến thành phố này còn hiện tại vì yêu thành phố này nên anh mới ở lại.
- Đã bao lâu rồi bạn chưa ăn cơm cùng ba mẹ?
- Sau vỏ bọc hoàn hảo em cũng chỉ là một cô gái thôi
- Tình yêu là cái quái gì mà làm người ta đau khổ đến thế?
*Hà Nội vẫn vậy chỉ là không còn chuyện của chúng mình!
Sáng hôm nay, anh bị thức giấc bởi tiếng ồn của hàng xóm. Anh cố gắng gượng ngồi dậy, nhìn qua khung cửa sổ mọi người đều đang tất bật chuẩn bị đi làm. Còn anh thì vơ vội lấy chiếc điện thoại nhắn vội một dòng tin xin sếp nghỉ làm. Anh không nhớ là mình đã uống hết bao nhiêu chai bia và về nhà bằng cách nào. Chỉ nhớ tối qua buồn quá thế là gọi đám bạn đi uống như mọi khi, chỉ khác một điều lần này chẳng có ai gọi nhắc anh về sớm một chút. Cảm giác mọi thứ giống như hôm qua thôi, em vẫn nằm cạnh anh thì thầm to nhỏ những câu chuyện vụn vặt hằng ngày.
Anh dọn dẹp qua phòng, phát hiện ra chiếc áo em tặng anh hôm sinh nhật vẫn còn treo trên tủ đến mác vẫn chưa được tháo. Kiểu dáng của nó không có gì đặc biệt chỉ là một chiếc áo phông màu trắng, anh mở tủ ra cất gọn nó vào trong – đánh dấu sự “băng hà” của cuộc tình mình. Bật bản nhạc “Về phía mưa” lên, anh nhấm nháp cốc sữa vẫn còn nóng hổi trên tay, ngày trước lúc còn quen nhau em vẫn hay nói không ăn gì mà uống cà phê không tốt cho sức khỏe. Vậy là mỗi ngày trước khi anh thức giấc đều thấy trên bàn đã có một cốc sữa nóng và một món ăn nhẹ.
Hôm ấy anh tan ca muộn, 12 giờ mới lọ mọ về đến phòng trọ, thấy em đang ôm mặt ngồi khóc ở một góc trong tường. Em nói rằng anh quá bận rộn với công việc, còn em thì cần có người bên cạnh để quan tâm, chúng ta căn bản không hợp nhau. Rồi chúng mình chia tay, lúc ấy anh khóc rất nhiều, xin em hãy cho chuyện tình của mình một cơ hội nhưng em chỉ im lặng bình thản dọn đồ. Nhìn em gỡ từng tấm ảnh trên tường xuống, thu dọn hết đống đồ của mình, từ lúc yêu nhau đến giờ đó là lần đầu anh được trông thấy khuôn mặt lạnh lùng nhất của em. Sau đó mình không còn giữ liên lạc với nhau nữa, mỗi ngày khi đi làm về vào tối muộn anh đều cảm nhận được những ký ức ấy vẫn còn đâu đó trong phòng trọ nhỏ này.
Đã lâu rồi anh quá bận rộn với đống deadline công việc đến thời gian yêu đương cũng không có. Đi sớm về khuya, tìm kiếm niềm vui trên những con chữ, anh cũng không đến những nơi mình hay đến nữa. Sau tất cả, chỉ hy vọng em tìm được một người yêu thương em thật lòng.
Hà Nội vẫn vậy, chỉ là không còn chuyện chúng mình.
*Một đời người dài như thế anh sẽ không chỉ thích mỗi mình em
Mỗi một bài hát anh lưu trong điện thoại đều là vì em thích nên mới nghe, những cốc trà sữa chất đầy trong tủ lạnh là vì em hay uống nên mới mua. Cả những cuốn sách nằm la liệt trên bàn do hết chỗ để ấy đều vì em nói anh mới đọc… Và câu nói “Em không thích anh nữa” của em nên anh mới quyết định buông tay!
Anh biết mùa hạ rồi cũng qua đi, nỗi đau rồi sẽ được bác sĩ thời gian chữa trị. Chỉ có điều phải kiên trì một chút, anh tin tưởng chờ đợi. Anh trở thành người bận rộn, anh bắt đầu ghi chép lại cuộc sống lên trang giấy, anh không biết vì sao lại bắt đầu thói quen đó nữa. Có lẽ làm bạn cùng con chữ rất thích hợp với những kẻ cô đơn như anh. Mỗi tối anh đều viết, anh viết cho đến khi không biết viết gì nữa mới bắt đầu đi ngủ.
Anh chạy bộ mỗi ngày, trải nghiệm rất nhiều thứ mới lạ sau khi chuyển nhà đến một căn phòng khác. Con mèo ngày trước em tặng anh nó vẫn béo lên hằng ngày, trong một giây phút nào đó anh muốn cất giấu hết bất cứ những thứ thuộc về em nhưng lại sợ chủ mới không chăm sóc nó tốt. Thôi thì giữ nó lại làm bạn với anh, ít ra là vào giờ tan ca khi trở về nhà anh biết là có người đang chờ mình ở nhà, rất tuyệt.
Mặt trời mọc rồi lặn, bình minh rồi lại hoàng hôn. Mỗi ngày đều trôi qua theo một quy luật nhất định, tháng năm vội vã trôi qua làm phai nhòa đi hình ảnh một ai đó trong tim anh. Đúng vậy, thời gian có thể không phát ra bất cứ âm thanh nào nhưng nó chính xác sẽ giúp chúng ta làm dịu đi vết thương ngày nào.
Đôi khi vẻ đẹp của một thành phố không nằm ở chỗ nó có những món ăn ngon nào, nó có những địa điểm du lịch hấp dẫn nào mà bởi vì nó tồn tại một sự đặc biệt nào đó. Ngày trước, vì yêu em anh mới đến thành phố này còn hiện tại vì yêu thành phố này nên anh mới ở lại.
Hiện tại anh vẫn nghe những bản nhạc đó, vẫn uống trà sữa vị đó, vẫn đọc những cuốn sách đó nhưng không phải là vì em nữa rồi.
Tác giả: Dương Hạnh
Nguồn: https://www.reader.com.vn/ha-noi-van-vay-chi-la-khong-con-chuyen-chung-minh-a432.html