Sau này mình tìm nhau không?

Sau này mình tìm nhau không?

Bạn đang xem bài viết Sau này mình tìm nhau không? được Vinabooks.vn tổng hợp sưu tầm từ trang Reader.com.vn các bạn hãy truy cập trang để mua sách ủng hộ đội ngũ có thêm kinh phí ra những bài viết hay hơn nhé.

Duyên phận là một cuốn sách, nếu lật giở mà không để tâm sẽ bị lướt qua, đọc quá chăm chú sẽ khiến người ta rơi nước mắt. (Sưu tầm)

  • Tình yêu là cái quái gì mà làm người ta đau khổ đến thế?
  • Mỗi người trong chúng ta đều chỉ sống một lần trong đời
  • Tình yêu như một ly trà, đúng vị đủ hoàn cảnh mới là trà ngon

Sau này mình tìm nhau không?

Qua khung cửa kính, Mạnh Hoài ngồi trên chiếc ghế cao đối diện với Bình An trong quán cà phê. Không biết thời gian trôi qua đã mấy tiếng, nhưng Mạnh Hoài vẫn say sưa kể tiếp câu chuyện đời mình, còn Bình An thì chăm chú theo dõi với đôi mắt ướt nhoè.

Mạnh Hoài kể rằng có đôi lúc cô nghĩ mình là cô gái bất hạnh nhất trên cõi đời này. Từ bé cô sinh ra trong gia đình túng thiếu đủ điều, đến khi cô lớn hơn một chút, mẹ cô đã không ngại mệt nhọc mà bù đắp cho cô sau nhiều năm thiếu thốn. Nhưng trớ trêu thay, mẹ cô càng bù đắp thì cô lại càng thiếu thốn.

Bởi mẹ của Mạnh Hoài đã dành hầu hết thời gian cho công việc, mỗi ngày đều về nhà với khuôn mặt đầy mệt mỏi, cũng vì thế mà một đứa trẻ “không cha” như cô giờ đây thiếu vắng thêm hơi ấm của mẹ.

Đến khi cô chưa tròn 10 tuổi, mẹ đã đi thêm bước nữa, rồi cùng dượng gây dựng nên một gia đình nhỏ ba người hạnh phúc. Cứ ngỡ cuộc đời cô đã đủ bất hạnh, nhưng xui rủi thay, cô lại bị dượng hành hạ, đánh đập mà chẳng mảy may tiếc thương.

Đến khi nước mắt đã cạn, cô trốn về nhà ông bà ngoại với thân thể tràn ngập vết thương. Có những vết sẹo cũ chưa kịp phai mờ thì vết roi mới đã in hằn lên chồng chất.

Cô kể mãi, kể hết những uất hận mình từng nghĩ đủ mọi cách để chôn sâu theo lớp bụi thời gian. Cứ một lát, cô lại dịu dàng mỉm cười rồi lấy tay quệt đi hai hàng nước mắt ròng rã của cô gái đối diện.

Nhìn cô cười mà Bình An không sao kìm lòng nổi, cô thà rằng nhìn Mạnh Hoài khóc than còn hơn là giả vờ mạnh mẽ như thể người dưng trong câu chuyện của chính mình. “Trên cuộc đời này còn có một cô gái mạnh mẽ đến vậy ư?” Bình An tự hỏi, mặc cho nước mắt vẫn cứ rơi.

Cứ thế, một người nói, một người lặng lẽ tan vỡ và thương cảm.

“Em từng kể ai nghe chưa?” Bình An hỏi.

“Em chưa!” cô đáp.

 Bình An thắc mắc hỏi tiếp: “Nhiều năm như vậy, sao em không kể với ai cho nhẹ lòng?”

“Vì em không tìm thấy sự lắng nghe thật sự…và cũng vì họ đâu phải người mà em yêu!” Cô nhìn vào ánh mắt mong đợi của Bình An rồi khẽ đáp câu đầu, còn câu sau thì ậm ực nuốt lại vào bụng.

Và rồi lần nào cũng vậy, câu chuyện của cả hai đều kết thúc bằng một cái ôm tạm biệt ở trạm xe buýt gần đó.

Theo dòng chảy của thời gian, họ đã cùng nhau trải qua hai năm nơi thành thị phồn hoa đến choáng ngợp. Vào một ngày trời xanh, không theo một kịch bản đã được sắp đặt nào, Mạnh Hoài đã tỏ tình Bình An ngay tại quán cà phê quen thuộc.

Bình An đối với tâm tư của Mạnh Hoài không hề bất ngờ, vì trong hai năm qua, dù Mạnh Hoài có cố giấu đến độ nào thì ánh mắt của một người có tình yêu luôn không thể giấu diếm được.

“Chị sợ gì chứ!? Cuộc đời em lắm bão giông lớn như vậy mà em còn có thể vượt qua. Bây giờ, chỉ cần tình yêu của chúng ta đủ lớn thì dăm ba cái định kiến của người đời có là chi?” Mạnh Hoài dõng dạc

“Chị không sợ nhưng…” Bình An ngập ngừng.

Mạnh Hoài không để Bình An nói hết câu đã đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Nụ hôn ấy đối với cả hai chính là nụ hôn đầu đời, nụ hôn rung động, nụ hôn đã bỏ lại những đắn đo của tuổi trẻ phía sau lưng mà ung dung bước tiếp.

Chính vào giây phút ấy, Bình An mới chợt nhận ra một nụ hôn lướt qua lại có thể tiếp thêm cho bản thân nhiều động lực đến vậy. Cô thầm nhủ, “Sau này, không ai biết trước được điều gì cả, nên cô chọn trân trọng hiện tại. Cứ yêu thôi khi mình còn trẻ!”

Hôm ấy, hai cô gái trẻ đứng cùng một bầu trời, trên mi là nước mắt, trên môi là nụ cười hạnh phúc. Có lẽ không ai trong hai người ngờ rằng chính vào giây phút tình yêu bắt đầu thì cũng là lúc những thử thách và gian khó bắt đầu.

“Nhưng dẫu mai này có ra sao, vẫn chỉ mong có thể sống thật với trái tim mình, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi tựa pháo hoa rực rỡ trên nền trời xanh.” Mạnh Hoài tự nhủ

Quãng thời gian cả hai yêu nhau không lâu, đủ để hiểu tất cả về nhau, đủ để cười, để khóc, để đau lòng và để quên đi…

“Chị có thích thư tay không?” Mạnh Hoài hỏi.

“Chị thích, rất thích!!” Bình An kích động đáp lời.

Mạnh Hoài nghe thế, cười sung sướng. Tối đó, cô đã ngồi viết đi viết lại một đoạn thư ngắn. Nhưng dù có cố gắng cách mấy, tay cô vẫn cứ run, cô bật khóc và gọi cho Bình An.

“Chị thật sự phải đi sao?”

“…” Bình An biết Mạnh Hoài đang khóc, nhất thời không biết nên nói gì. Cô đi hay ở lại đều là lựa chọn khó khăn. Dù cho cả hai không sợ, nhưng cô tuyệt đối không thể vĩnh viễn từ mặt ba mẹ và cũng không muốn bỏ lại Mạnh Hoài.

“Ngày mai nhất định phải đợi em đến rồi hãy đi nhé?” Mạnh Hoài cố nén nước mắt.

Cuộc gọi kết thúc bằng tiếng thút thít của cả hai đầu dây. Sáng hôm sau, trời vừa kịp sáng thì Mạnh Hoài đã vội đến bến xe đợi cô gái mình thương, lần cuối.

Cô đợi mãi, không dám ngồi nghỉ chân, không thèm ăn sáng, tóc tai cũng chưa kịp chải, tay cầm lá thư mân mê, mắt luôn nhìn dọc nhìn ngang chờ đợi. Nhưng đến hơn 9 giờ vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.

Cô gọi cho Bình An cũng không liên lạc được, trong lòng bất giác lo lắng. Phải chăng cô đến muộn rồi? Nhưng cô vẫn tự trấn an mình, cố chờ thêm một lát.

Bình An từ xa đều đã chứng kiến hết thảy những việc xảy ra. Nhưng cô quyết không tiến đến, cô sợ mình sẽ mềm lòng. Bởi, chỉ cần mỗi khi ôm lấy Mạnh Hoài cô đều có ý niệm bỏ hết tất cả mà bên cạnh Mạnh Hoài.

Hơi ấm ấy là thứ ám ảnh cô trong suốt những năm qua, nó khiến cô nhớ đến không ngủ được và yêu đến điên cuồng. Vậy mà hôm nay, cô phải rời bỏ nó, mãi mãi.

Trên bến xe hôm ấy, người ở lại hy vọng người đừng đi nhưng cuối cùng người đã rời đi không một lần ngoảnh lại. Rốt cục thì Bình An là thật sự không thể yêu, hay không dám yêu? Không dám bất chấp tất cả mà ở bên người thương, lựa chọn rời đi để trốn tránh tình yêu của mình.

Người ta nói:”Không có gì ám ảnh bằng những điều chúng ta không nói ra.”

Những điều Mạnh Hoài chưa từng nói ra đã bị thời gian vùi chặt dưới muôn vàn nỗi đau. Lá thư không đề ngày gửi vẫn luôn nằm gọn trong hộc bàn. Trong thư là tất cả những nỗi niềm cô luôn giữ kín riêng mình, những điều ngọt ngào mà có lẽ Bình An sẽ không ngờ đến.

Chỉ tiếc, đó có lẽ là lá thư bất hạnh nhất của Mạnh Hoài, bởi người nên nhận nó đã rời đi thật xa, không biết tự bao giờ mới có ngày trùng phùng.

Thời gian cứ thế trôi đi không để lại dấu vết, Mạnh Hoài dần trưởng thành hơn, công việc ổn định, cuộc sống an nhàn nhưng suốt những năm tháng qua đi ấy, cô không hề yêu ai nữa. Những ai có ý muốn tỏ tình với cô đều bị từ chối thẳng thừng.

Ai ai cũng khuyên Mạnh Hoài nên mở lòng đón nhận tình yêu mới, đừng mãi khăng khăng trở thành một kẻ si tình như thế nữa, nhưng Mạnh Hoài đều không để tâm. Có lẽ, ngọn lửa hy vọng về ngày gặp lại Bình An trong cô vẫn chưa tàn rụi, vào một ngày nào đó có thể nó sẽ lại bừng lên hôi hổi sau đợt rét dài của mùa đông.

Đã rất lâu Mạnh Hoài chưa ghé quán cà phê năm ấy từng chuyện trò cùng Bình An. Cô sợ một khi ghé qua, bản thân sẽ bật khóc ngằn ngặt như một đứa trẻ lạc mất bàn tay mẹ giữa phố xá đông nghịt người qua.

Nhưng hôm nay, như một duyên số nào đó đã định sẵn khiến cô tiến vào trong. Gọi một ly trà đào, cô mường tượng về những ngày xưa ấy, những ngày tháng hạnh phúc nhất cô từng được trải qua.

Bỗng nhiên, một dáng người lướt qua khung cửa kính. Mạnh Hoài đứng bật dậy, đôi mắt lộ rõ vui mừng, phải chăng đây là món quà dành cho cô sau những ngày ôm nỗi buồn hoang hoải vì một người đã lặng lẽ mất tăm?

Cô cuống cuồng chạy theo, vừa chạy vừa gọi cái tên mà đã rất lâu cô chưa nhắc đến. Cuối cùng người kia cũng dừng lại, không gian như rơi vào lặng im. Chỉ còn thiếu một bước chân và một cái ngoảnh lại, giấc mộng về ngày trùng phùng của cô và Bình An đã có thể trở thành sự thật.

“Chị An! Là chị phải không?” Mạnh Hoài vội vàng hỏi

Cô gái ấy ngoảnh mặt lại:”Đã lâu không gặp!”

Trong phút chốc, thời gian như ngừng trôi. Sáu năm là khoảng thời gian không quá dài, nhưng đối với Mạnh Hoài thì mỗi một ngày cách xa đều càng thêm thương nhớ. Cô cứ ngỡ mình một năm cũng ngỡ mình không thể chịu đựng được, vậy mà cũng đã tắm hồn vào mộng mơ êm đềm trong cuộc tình này suốt sáu năm qua.

“Em kết hôn chưa?” Bình An hỏi

Mạnh Hoài cười, bởi người trước mắt chính là người trong tim cô, thử hỏi cô phải kết hôn với ai đây? “Em vẫn độc thân”

“Vậy thì tốt!”

“Còn chị? Chị kết hôn chưa?” Mạnh Hoài hỏi ngược lại.

“Chị…lấy chồng rồi!”

Câu nói ấy làm sắc mặt Mạnh Hoài biến đổi rất nhanh. Thì ra, người ta có thể ngay tức khắc vì gặp lại người mình yêu mà vui vẻ, cũng có thể điên cuồng đau lòng khi nhận ra mình đã muộn một bước rồi.

Riêng Bình An thì cười tươi rồi quay lưng đi. Hôm ấy, trong tim của Bình An nở thành biển hoa rạng rỡ. Còn ngọn lửa hy vọng trong tim Mạnh Hoài đã thật sự bùng cháy lên, dữ dội và xót xa.

Những tháng ngày sau đó, Mạnh Hoài không chủ động liên lạc, nhưng Bình An thì ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện. “Ngày mai ở quán quen, chị đợi em!” Bình An nói qua điện thoại

Hôm sau, cô đến quán đúng hẹn nhưng vẫn chưa thấy Bình An đâu. Đang ngẩn người thì từ ngoài cửa, Bình An tiến vào với bó hoa lớn trong tay.

“Em vẫn còn giận chị sao?”

“Em không giận, nhưng chị có chồng rồi, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách!” Mạnh Hoài nhẹ nhàng đáp

“Hôm đó chị chưa nói hết, đúng thật là chị lấy chồng rồi, nhưng cũng ly hôn rồi.” Bình An nói trước sự ngạc nhiên của cô. “Chúng ta có thể yêu lại từ đầu không?”

“Em đợi câu nói này sáu năm rồi! Sao nỡ lòng từ chối chứ!”

_______________

“Trong một cuộc gặp gỡ mà cả hai người mong chờ thì đều sẽ trở thành cuộc gặp gỡ ý nghĩa trong đời!”

Tình yêu giữa Mạnh Hoài và Bình An làm tôi có thêm lòng tin vào câu nói” người có tình rồi sẽ về bên nhau thôi!”

Viết bởi Tuyết Hồng

Nguồn: https://www.reader.com.vn/sau-nay-minh-tim-nhau-khong-a274.html

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *