Bạn đang xem bài viết Đã bao lâu rồi bạn chưa ăn cơm cùng ba mẹ? được Vinabooks.vn tổng hợp sưu tầm từ trang Reader.com.vn các bạn hãy truy cập trang để mua sách ủng hộ đội ngũ có thêm kinh phí ra những bài viết hay hơn nhé.
Đã bao lâu rồi bạn chưa ăn cơm cùng ba mẹ?
“Gia đình là cả một khoảng trời tuổi thơ của mỗi người, là nơi để hoài niệm và quan trọng nhất ở đây có những con người luôn đứng sau ủng hộ cho bạn, và chắp cánh để bạn có thể vươn cao và vươn xa hơn.” (Sưu tầm)
- Tình yêu là cái quái gì mà làm người ta đau khổ đến thế?
- Sau vỏ bọc hoàn hảo em cũng chỉ là một cô gái thôi
- Sống với lòng biết ơn để cuộc đời luôn đong đầy ý nghĩa
Hôm nay, nhận được cuộc gọi của mẹ từ quê nhà, tôi tự hỏi bản thân mình đã bao lâu rồi chưa về thăm mẹ, đã bao lâu rồi chưa cùng mẹ ăn bữa cơm gia đình. Và liệu lần gần nhất tôi nói con yêu mẹ là khi nào. Những câu hỏi đó đều khiến lòng tôi khắc khoải chờ mong một ngày được về quê với mẹ.
Tôi rời làng lên thành phố lập nghiệp đã hơn hai năm chưa về. Tuy rằng ngày nào tôi và mẹ cũng gọi điện, nhắn tin cho nhau nhưng nỗi nhớ gia đình vẫn không thể nào vơi đi trong tim tôi, và tôi tin rằng mẹ cũng thế.
Nhớ hồi Tết, khi vừa chạng vạng tối ngày 29 thì tôi về đến nhà. Em trai tôi rạng rỡ chạy ra đón chị, mẹ thì vừa ôm chặt thật vừa hỏi tôi đủ điều, chỉ riêng ba là trầm lặng nhất, ba chỉ cười rồi quay lưng lại lén lau nước mắt trên mi. Đó là lần đầu tôi về nhà sau khi đi, cũng là lần đầu tôi thấy ba khóc vì mình.
Ba tôi lúc ấy khác hẳn với người đàn ông đã ngoài tứ tuần trong ký ức của tôi. Người đàn ông trong ký ức lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, rất ít khi nở nụ cười tươi với những trò hề trẻ con của tôi. Hồi bé, tôi sợ ba bế mình lắm. Vì ba có bộ râu rậm, khi kề sát mặt vào hôn tôi sẽ rất đau. Cũng vì thế mà mỗi lần ba đi làm về đến cổng, tôi đã vội chạy tót ra sau vườn giả bộ như không biết gì.
Những lần như thế, ba đều giả vờ như chẳng hề hay biết tôi đang chạy trốn. Ba lẳng lặng đi tắm, rồi ăn cơm. Tôi đợi đến khi bụng đói meo, không chịu nổi nữa nên tôi đành tạm thời lộ diện.
Sau này, khi lớn hơn, tôi không chơi trò trốn tìm lãng nhách ấy nữa, cũng không còn sợ bộ râu của ba. Vì ba nói tôi đã lớn, mà con gái lớn thì nên thùy mị, dịu dàng, không thể leo lên cây chơi trốn tìm, nhưng cũng không thể nhút nhát trước kẻ thù như khi sợ bộ râu của ba.
Lần đó, khi đi học về, tôi đã bị ba làm cho bất ngờ một phen thật lớn. Tôi ngắm nghía một lúc, ba tôi cạo râu đi trông thật trẻ làm sao. Dù ba cạo nó vì tôi, nhưng tôi lại chẳng mấy vui. Tôi đã quen với hình ảnh của một người đàn ông trung niên với bộ râu rậm rạp di chuyển theo khuôn miệng mỗi khi ba nói chuyện.
Ba nói tôi nhìn riết sẽ quen, cũng có thể mai sau lại thích nó là đằng khác. Nhưng trong lòng tôi đinh ninh một điều rằng ba tôi rất yêu bộ râu đó, bây giờ phải cạo đi, ba sẽ tiếc lắm! Nhưng ba luôn giữ những điều ấy trong lòng, bởi tôi biết ba yêu tôi hơn tất thảy những gì ba có. Thế nên, đừng nói thứ mà ba phải cạo chỉ là bộ râu nuôi dưỡng mấy năm trời, dẫu có bắt ba phải làm chuyện gì lớn hơn ba cũng đồng ý.
Thật ra mẹ tôi cũng giống như những người mẹ khác. Mẹ tôi hay cằn nhằn, hay la mắng nhưng đối với mẹ, tôi và em trai là cả thế giới. Mẹ luôn nhường cho các con những món ngon nhất, luôn lo lắng và hỏi han một cách ân cần nhất. Và mẹ cũng là người nuông chiều sở thích của tôi và em nhất.
Mỗi khi về đến nhà, dù mệt mỏi đến đâu, chỉ cần nhìn thấy nụ cười mẹ thì tôi đều như được tiếp thêm rất nhiều năng lượng để cố gắng. Mẹ tôi là thế, không quan tâm người khác nói thế nào về con mình, mẹ chỉ tin những gì mẹ thấy từ các con mình, nên tôi chưa từng chịu ấm ức khi bị người khác mang ra so sánh.
Cũng bởi thế mà tôi yêu gia đình mình lắm! Tôi luôn tự hào rằng mình là một cô gái hạnh phúc khi có thể cùng ba mẹ tạo nên và gìn giữ cái gọi là gia đình và kỷ niệm giữa mọi người với nhau.
Có một đoạn viết về gia đình rất mà tôi rất tâm đắc: Không có gì là hoàn hảo cả, gia đình cũng vậy ngoài niềm vui, hạnh phúc còn có những cãi vã, giận hờn, nhưng chính những điều đó mới làm gia đình hoàn thiện hơn, cãi vã để hiểu nhau hơn và giận hờn để yêu nhau nhiều hơn. Mỗi người là một cá thể riêng không thể áp đặt cho nhau được, nhưng khi mỗi người hòa hợp và nhường nhịn nhau một chút thôi sẽ làm gia đình của mình càng đầm ấm.
Thế nên, nếu đã là người một nhà sao không cố gắng dành chút thời gian bên nhau, đôi lúc là ăn bữa cơm, khi thì uống vài tách trà, hay xem một bộ phim. Tôi tin rằng những điều này sẽ khiến cho cuộc sống của bạn trở nên tuyệt vời hơn gấp nhiều lần!
Bạn rồi sẽ trưởng thành, và ba mẹ rồi sẽ già đi. Hãy nhân lúc còn có thể mà đối xử và báo đáp công ơn sinh thành của ba mẹ thật tốt. Đừng để một ngày nào đó mất đi rồi sẽ phải hối hận!
Viết bởi Tuyết Hồng
Nguồn: https://www.reader.com.vn/da-bao-lau-roi-ban-chua-an-com-cung-ba-me-a273.html