Liệu có nên tin vào câu nói có duyên sẽ gặp lại không?

Liệu có nên tin vào câu nói có duyên sẽ gặp lại không?

Bạn đang xem bài viết Liệu có nên tin vào câu nói có duyên sẽ gặp lại không? được Vinabooks.vn tổng hợp sưu tầm từ trang Reader.com.vn các bạn hãy truy cập trang để mua sách ủng hộ đội ngũ có thêm kinh phí ra những bài viết hay hơn nhé.

Liệu có nên tin vào câu nói “Có duyên sẽ gặp lại” không?

Em thường hay nghe người ta hay bảo nhau rằng:”Có duyên ắt sẽ gặp lại!”

Chính vì thế mà em đã hoài công chờ đợi cái “duyên” ấy đã nhiều năm. Nhưng em và anh vẫn bặt vô âm tín trong thanh xuân của nhau. Thử hỏi, em còn phải đợi cái “duyên” này đến bao giờ chứ?

  • Những suy nghĩ tiêu cực cần loại bỏ để cuộc sống ý nghĩa hơn
  • Mỗi người trong chúng ta đều chỉ sống một lần trong đời

Liệu có nên tin vào câu nói có duyên sẽ gặp lại không?

Khi ai đó nghe em nói rằng em đã dành gần 40 năm chỉ để chờ đợi anh, một người mà ngay cả một tin tức em cũng không biết, số điện thoại lại càng không, họ đều nói em ngốc. Bạn thân em thậm chí còn thốt lên một cách kinh ngạc, vì em là một người nóng tính, dễ cáu gắt, và ghét nhất là phải chờ đợi ai đó đến sau trong một cuộc hẹn. Vậy mà em lại có thể dành tất thảy dịu dàng của mình mà chờ đợi anh lâu đến vậy.

Có đôi lúc, khi nhìn lại khoảng thời gian thanh xuân đã trôi qua, em cũng tự thán phục sự kiên nhẫn của bản thân. Hoá ra, không phải là vĩnh viễn không thể thay đổi được một người nào đó, mà là vì chưa gặp đúng người khiến họ muốn thay đổi, phá vỡ mọi nguyên tắc của bản thân để một mực theo đuổi tình yêu của mình.

Như một thước phim đã được thiết lập sẵn thời gian, cứ cách dăm ba bữa là em lại được gặp anh, người tình của em dù chỉ là trong những giấc mộng mờ ảo, xa vời. Thời còn trẻ, có những ngày em nhớ anh đến mức điên cuồng lục lọi những gì liên quan đến anh mà em ngỡ thời gian sẽ đã ưu ái để lại cho em sau khi mang anh đi.

Có lẽ anh không biết, lần nào cũng vậy, em ngồi bệt xuống sàn nhà và khóc trong sự bất lực tột cùng. Bởi sự thật thì thời gian tàn nhẫn lắm, không để lại cho em thứ gì liên quan đến anh cả, dù chỉ một lá thư anh từng gửi cho em, hay một tấm hình của anh.

Những gì em còn lại chỉ là hình dáng cậu thiếu niên trẻ tuổi, thường xuyên ngại ngùng khi nhìn vào mắt em. Thời gian trôi qua lâu đến mức em vẫn hay sợ bản thân mình sẽ bị tuổi già làm cho quên đi khuôn mặt, giọng nói và nụ cười của anh năm nào. Chắc cũng vì thế mà anh thường xuất hiện trong giấc mơ của em.

Năm xưa ấy, nếu anh không phải một bác sĩ quân y, nếu em không phải một thôn nữ nghèo và nếu mình bất chấp tất cả, kiên trì thêm một chút thì giờ phút này đây mình đã có nhau rồi, anh nhỉ?

Chỉ đáng tiếc, khi đó nước nhà vẫn chưa hoà bình, những người hy sinh vì tham gia chiến đấu không còn quá xa lạ mà những người có thể sống sót quay về mới chính là một kỳ tích. Thế nên, ba mẹ không nỡ để em phải chịu cảnh goá phụ chỉ vì một đoạn tình thời son trẻ.

Em chỉ biết trách mình vì đã quá hèn nhát, đến cả tình yêu của bản thân cũng không thể đứng ra bảo vệ, không thể cùng anh sánh đôi, cứ như vậy mà buông tay anh. Nỗi dằn vặt ấy đã theo em suốt 40 năm nay.

Cuối cùng, em lại làm theo câu nói:”Cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đó!” Lấy một chàng thanh niên có công việc ổn định với mong muốn sống một cuộc sống bình dị đến khi bạc đầu.

Đôi khi ai đó chờ đợi một người không phải chỉ vì yêu quá sâu đậm, mà chỉ để nói một vài lời đã bị thời gian chôn sâu trong đáy lòng. Em chờ đợi anh lâu như vậy mới phát hiện ra, mình vốn dĩ đã không còn yêu anh cuồng nhiệt như những tháng năm tuổi trẻ ấy, mà vì em còn nợ anh một lời xin lỗi chân thành.

“Làm sao chong chóng có thể quay ngược chiều gió…

Làm sao có thể thay đổi quá khứ và xóa nhòa những sai lầm?”(Sưu tầm)

Thật ra em đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu trời vẫn không cho chúng ta cơ duyên gặp lại thì em sẽ là người tạo ra cơ duyên ấy! Để em được một lần nói hết lòng mình. Chúng ta đều đã lớn tuổi, chuyện gì nên trải qua đều đã trải qua tất cả, ắt hẳn cuộc gặp gỡ này sẽ không chỉ có anh và em, còn có vợ anh và cả chồng em.

Suy cho cùng, nếu tuổi trẻ chúng ta đã không thể cùng nhau đến bạc đầu thì đến khi tuổi già vẫn có thể cùng nhau nhâm nhi tách trà, ăn miếng bánh, ngắm phong cảnh nhân gian một cách nhẹ nhõm cũng là một chuyện rất kỳ diệu.

Rồi mình sẽ kể nhau nghe về những chông gai, thử thách, về những đứa con, đứa cháu. Khi ấy, ta không còn oán trách, không còn đau khổ, chỉ có nụ cười luôn rạng rỡ trên khuôn mặt đã điểm nhiều vết chân chim và yêu hay không yêu cũng chẳng còn quan trọng nữa. Bởi, chúng ta rồi sẽ còn được mấy lần mười năm?

Thế nên tuổi trẻ yêu ai hãy yêu hết mình, đừng ngại bày tỏ để rồi tiếc nuối. Chúng ta đều không có nhiều thời gian để chần chừ đến vậy, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều phải trân trọng! Đừng như chân trời mà đợi đến khi hoàng hôn đã đi mất mới chịu nhấp nhô từng đợt sóng để ngỏ lời yêu thương. Hãy như những bông hoa hướng dương, luôn hướng về phía mặt trời mà tỏ tình!

Viết bởi Tuyết Hồng

Nguồn: https://www.reader.com.vn/lieu-co-nen-tin-vao-cau-noi-co-duyen-se-gap-lai-khong-a198.html

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *