Bạn đang xem bài viết Nếu chiều nay không có anh được Vinabooks.vn tổng hợp sưu tầm từ trang Reader.com.vn các bạn hãy truy cập trang để mua sách ủng hộ đội ngũ có thêm kinh phí ra những bài viết hay hơn nhé.
Nếu như chiều hôm nay không có anh, liệu em có thể vui vẻ như lúc đầu?
- Mỗi người trong chúng ta đều chỉ sống một lần trong đời
- Chúng ta nỗ lực vì điều gì?
- Sau chia tay em ổn không?
Tôi gặp anh trong một ngày trời đổ mưa, gió chiều bay bay mái tóc. Lúc ấy, tôi loay hoay tìm chỗ trú mưa, thật may là anh cũng vậy. Cả hai tìm được một mái hiên bên đường, ngồi nghỉ chân chờ mưa tạnh.
– Chào em! – Anh mở lời
– Em chào anh!
– Em cũng đứng trú mưa à? Em đang làm ở đâu?
– Dạ em mới tốt nghiệp chưa tìm được việc. Còn anh
– Anh làm công ty kế bên, rất vui vì được biết em. Anh là Tuấn Minh. Đây là danh thiếp của anh, em giữ lấy, khi nào có dịp mình gặp nhau.
– Dạ anh
– Em còn chưa nói tên em cho tôi biết?
Tôi cười: “Chào anh. Em là Quỳnh San.”
Chúng tôi quen nhau cũng từ đó.
Lúc đầu, tôi không ấn tượng lắm về chàng trai ấy. Một chàng trai niềm nở, vui vẻ, hoạt ngôn nhưng nhiều khi tôi lại cảm thấy người nói nhiều quá cũng chưa hẳn là tốt. Nhưng qua một quãng thời gian tiếp xúc, tôi cảm thấy rằng anh ta không hề xấu, chỉ là hơi miệng lưỡi một chút. Quen nhau càng lâu, sự hoạt ngôn đó biến thành sự quan tâm, chia sẻ mỗi lúc tôi mệt mỏi hoặc áp lực trong công việc. Anh là người rất có khiếu hài hước làm người đối diện cảm thấy vui vẻ và yêu đời hơn. Tôi và anh dần trở thành người bạn thân thiết.
Làm bạn được hai năm, anh tỏ tình tôi. Không cần suy nghĩ nhiều, tôi đồng ý ngay lập tức. Chẳng biết từ khi nào tôi lại có cảm tình với anh. Tình bạn cứ thế lại chuyển sang tình yêu.
Chúng tôi cứ yêu nhau như thế, cùng nhau trải qua bao nhiêu bão tố của cuộc đời. Có những lần tưởng chừng như gục ngã nhưng thuyền vẫn đủ sức để đứng lên. Những tưởng đã qua bao nhiêu chuyện như thế thì cả hai có thể tìm đến được bến bờ của sự bình yên. Nhưng bỗng một ngày, chỉ một trận mưa nhỏ thôi mà làm ngã thuyền kia. Trái tim cũng quá mệt mỏi để chống chọi. Và cứ thế, thuyền vỡ đôi, trôi hai bờ sông nước. Tôi mỉm cười: “Tình cảm hóa ra cũng chỉ là tầm thường như thế. Chịu đựng qua bao giông bão lại chẳng gượng nổi những việc thường tình.”
Vậy là chúng tôi đã xa nhau. Những ngày đầu bình yên đến lạ. Không có anh, tôi thấy lòng thảnh thơi hơn hẳn. Có lẽ vì bản thân đã quá mệt mỏi để níu kéo cuộc tình này, nhưng lại thấy bất lực. Gương vỡ đi rồi dù có lành cũng để lại vết nứt. Chi bằng để những mảnh vỡ đó hóa vào hư vô, rồi sẽ có một tấm gương khác thay thế. Sự mới mẻ đó có lẽ sẽ an ủi trái tim của người ở lại.
Một tháng sau khi chia tay, lòng tôi lại thấy vắng vẻ và cô đơn. Tôi bắt đầu nhớ anh, nhớ những kỷ niệm của hai đứa. Nhớ ngày đầu gặp nhau, nhớ những lần anh làm trò cho tôi cười, nhớ những lần du lịch cùng nhau. Bất giác, tôi cầm điện thoại và gọi cho anh. Bên kia là giọng nói của một cô gái: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Tôi gọi lại, hai lần rồi ba lần vẫn vậy. Tôi buồn bã, mặc vội chiếc áo khoát lang thang trên đường phố. Trời bỗng dưng đổ mưa. Tôi dừng chân lại nơi góc cũ thân quen. Vẫn vị trí đó, vẫn mái hiên đó nhưng giờ đây, chỉ còn lại mình tôi lẻ loi một mình.
Nếu sau này không có anh, em vẫn sẽ sống tốt nhé. Vẫn sẽ là cô gái hay cười và luôn vui vẻ yêu đời. Chuyện tình của chúng ta như một giấc mộng dài. Giấc mộng đó có anh, em và cả những kỷ niệm. Nếu hỏi anh tiếc không, anh sẽ không ngại trả lời rằng: “Tiếc chứ, tiếc rất nhiều.” Chuyện chúng ta vốn dĩ không hề có sự xuất hiện của người thứ ba. Chỉ vì sự ích kỷ và lòng tự tôn quá lớn của cả hai, vì sự ghen tuông vô cơ của em và không chịu nhường nhịn của anh khiến chúng ta đã đi quá xa. Giờ đây có nuối tiếc của không thể níu kéo lại được. Anh chỉ muốn hỏi rằng: “Có phải em còn giận anh.”
Nếu sau này không có anh, em sẽ rất buồn đấy. Không còn ai để em tựa đầu vào những lúc mệt mỏi, không còn những phút yếu lòng có anh cạnh bên vỗ về. Cũng không còn có ai làm cho em cười mỗi lúc buồn hay giận hờn. Em nhớ anh nhiều lắm. Em xin lỗi, em biết là không còn gì có thể giữ chân anh lại. Em chỉ muốn hỏi là: “Có phải anh còn giận em.”
Tiếng sét đánh thức tôi sau một giấc mơ. Trời vẫn chưa tạnh hẳn. Tôi đã ngủ quên trong mái hiên ấy. Nghĩ đến giấc mơ lúc nãy, nước mắt tôi chợt rơi.
Không, chẳng ai còn giận nhau cả. Chỉ có thời gian là giận hờn con người. Con người thật ra chẳng trân quý thời gian nên nó cứ thế mà trôi đi. Nhanh quá! Mới đó mà đã hết nửa đời người. Tôi cũng xấp xỉ ba mươi. Vậy mà suốt quãng thời gian ngắn ngủi kia, chúng tôi lại chẳng trân trọng từng phút giây ngắn ngủi bên nhau. Bây giờ có tiếc nuối, có hối hận âu cũng là muộn màng.
Chiều nay, ở bên cạnh em không còn là bóng hình anh hôm ấy. Gửi lời tạm biệt đến anh, chàng trai đã gắn bó suốt một thời tuổi trẻ. Trời vẫn không ngừng mưa. Lẽ nào trời cũng hiểu được nỗi buồn trong lòng người, nên cố tình làm thêm bão giông. Mọi chuyện cứ thống bỗng hóa thành hư không.
Viết bởi Đặng Vũ Quỳnh Như
Nguồn: https://www.reader.com.vn/neu-chieu-nay-khong-co-anh-a185.html