Những dòng tản văn hay về trưởng thành

Những dòng tản văn hay về trưởng thành

Bạn đang xem bài viết Những dòng tản văn hay về trưởng thành được Vinabooks.vn tổng hợp sưu tầm từ trang Reader.com.vn các bạn hãy truy cập trang để mua sách ủng hộ đội ngũ có thêm kinh phí ra những bài viết hay hơn nhé.

Có phải là, ai rồi cũng sẽ phải lớn lên không?

Có phải là, ai rồi cũng sẽ phải trưởng thành không?

Có phải là, ai rồi cũng sẽ bị những ngược đãi ngoài thế gian bộn bề kia làm cho trở nên chín chắn và mạnh mẽ hơn hay không?

  • Những suy nghĩ tiêu cực cần loại bỏ để cuộc sống ý nghĩa hơn
  • 10 bài học quý giá từ sách “Quẳng gánh lo đi và vui sống”
  • 10 bài học ý nghĩa từ cuốn sách “Tất cả đều là chuyện nhỏ”

Những dòng tản văn hay về trưởng thành

Có lẽ rồi ai cũng sẽ trưởng thành, cả về thể chất lẫn suy nghĩ và trí tuệ, cả về cách nhìn nhận về mọi thứ, về con người, về thế giới quan quanh ta. Chỉ là, sớm hay muộn mà thôi…

Thời gian để trưởng thành của mỗi người mỗi khác, có những người, lớn lên về mặt thể chất, nhưng thực chất vẫn chỉ là những đứa trẻ to xác, ngây ngô chưa hiểu hết được sự khắc nghiệt của cuộc đời; cũng có những đứa trẻ, ngay từ nhỏ đã hiểu chuyện đến mức đôi lúc khiến người khác xót xa, đau lòng…

Người ta vẫn thường nói rằng: “Sự trưởng thành bắt đầu khi ta sống vì người khác”. Đối với tôi, trưởng thành là cả một quá trình dài, và trong quá trình ấy có rất rất nhiều những khoảnh khắc đáng được ghi nhớ và trân trọng. Là khi tôi bắt đầu nhận ra được những thay đổi rất nhỏ trong chính con người mình. Là khi tôi bắt đầu biết khóc khi thấy mẹ buồn, biết để ý hơn đến từng cử chỉ của bố, biết chấp nhận và tha thứ dễ dàng hơn, cũng nhận ra được rằng bố mẹ và người thân sẽ chẳng thể ở bên và chở che cho ta mãi… Là khi tôi biết xin lỗi mỗi khi làm sai, hay cho dù là không sai, xin lỗi để giữ lại một mối quan hệ cần phải được giữ, biết để cảm xúc của đối phương lên trên cảm xúc của bản thân mình…

Vài năm trước, tôi đã bị ngã xe, không thể đi lại được hơn 1 tuần,… Tối hôm đấy về nhà, đối mặt với sự lo lắng giận hờn của bố mẹ, tưởng rằng sẽ bị mắng cho một trận tơi bời, nhưng chỉ chứng kiến bố lặng lẽ rơi nước mắt trong góc tối, lại lặng lẽ lau đi không muốn để tôi thấy, còn trách sao không cẩn thận hơn, sao không thể nào làm bố yên tâm được…còn mẹ chỉ im lặng rửa vết thương rồi băng bó cho tôi mà không nói câu nào, nhưng tôi biết mẹ buồn, tôi biết  cả bố và mẹ đều xót lắm… Khoảnh khắc ấy, tôi tự thấy có lỗi vô cùng, nhưng cũng thấy ấm lòng nữa, và tôi chợt nghĩ là: “Ồ, đến lúc phải lớn lên thôi,..lớn lên rồi mới có thể tự chăm sóc bản thân và bảo vệ ngược lại được cho bố, cho mẹ…lớn lên thôi để bố được yên lòng…”

Kể từ khoảnh khắc ấy cho đến hôm nay, tôi vẫn chưa thực sự trưởng thành, nhưng có lẽ đã suy nghĩ chín chắn hơn phần nào…

Thế nhưng, có phải con người càng trưởng thành lại càng cô đơn hay không? Khi lớn lên, khi trưởng thành thật sự, ta sẽ bị cuốn vào một guồng quay bận bịu khổng lồ. Người lớn cứ mãi dùng cả đời mình để cố gắng, để kiếm thêm thu nhập cho cuộc sống mà đôi khi quên mất việc tận hưởng những gì mình làm ra. Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao bố mẹ lại không dành nhiều thời gian để chơi đùa với tôi hơn. Tới sau này, tuy chưa lớn lên thực sự, nhưng đối với những đứa trẻ nhỏ hơn, tôi cũng không thể dành nhiều thời gian cho chúng. Cứ thế, chúng ta ngày một xa cách nhau hơn, tự khép mình vào trong lớp vỏ bọc của bản thân. Lúc nhỏ, tôi luôn mong mình mau mau lớn, để có thể hiểu được thế giới của người lớn, để có thể tiếp xúc nhiều hơn với thế giới mà tôi đã tưởng là rộng lớn và tràn ngập những điều thú vị, đẹp đẽ kia. Nhưng hóa ra, trưởng thành không thật sự vui tới vậy. Người ta lớn lên rồi sẽ luôn mong mình được bé lại, được trở về cái tuổi ngây thơ, được trốn khỏi thực tại đôi khi thật là khốc liệt và khó khăn. Theo dòng chảy của thời gian mà, ai rồi cũng tới lúc phải trưởng thành, bởi sẽ chẳng ai lo cho mình được mãi mãi. Ở độ tuổi nửa vời này, tôi cũng chưa hiểu rõ hết được thế giới của người trưởng thành ra sao, có khác gì so với thế giới của trẻ em, của chúng tôi bây giờ. Tất nhiên, người lớn luôn phải tất bật lo toan nhiều điều cho cuộc sống. Và chúng tôi – những người chưa trưởng thành cũng có những lo toan, những suy nghĩ riêng cho mình. 

Tôi của ngày hôm nay, vẫn còn ngây ngô, vẫn vụng về, vẫn trẻ con, vẫn cần được những người tôi yêu quan tâm và chăm sóc; nhưng tôi cũng đã biết chăm sóc ngược lại cho họ phần nào rồi… Tôi của ngày hôm nay, đã gặp được những người làm cho tôi thay đổi suy nghĩ về cuộc sống mà khi xưa tôi vẫn nhìn dưới lăng kính màu hồng, gặp được cả những người hướng tôi đến với những suy nghĩ tích cực hơn, gặp được những người yêu thương tôi thật nhiều ngoài bố mẹ và gia đình… Đồng thời, tôi cũng đã trải qua những câu chuyện, những khó khăn và thử thách; có những người bước vào cuộc đời tôi để cản bước chân tôi đi, để làm suy sụp tinh thần cùng trái tim non nớt này, nhưng chắc chắn họ không thể! Tôi hôm nay, vẫn đang học cách để trưởng thành, vẫn đang trong quá trình lớn dần lên cả thể chất lẫn tâm hồn! Thật mong rằng, thế giới của tôi sau khi trưởng thành, sẽ là một thế giới đẹp đẽ!

Viết bởi Bùi Ngọc

Nguồn: https://www.reader.com.vn/nhung-dong-tan-van-hay-ve-truong-thanh-a197.html

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *