Tản Văn – Mùa hạ của tôi

Tản Văn – Mùa hạ của tôi

Bạn đang xem bài viết Tản Văn – Mùa hạ của tôi được Vinabooks.vn tổng hợp sưu tầm từ trang Reader.com.vn các bạn hãy truy cập trang để mua sách ủng hộ đội ngũ có thêm kinh phí ra những bài viết hay hơn nhé.

Tới chính bản thân tôi cũng không thể biết chính xác rằng, từ khi nào mà trong thế giới của tôi lại xuất hiện thêm một bóng dáng của cậu.

  • Mỗi người trong chúng ta đều chỉ sống một lần trong đời
  • Chúng ta nỗ lực vì điều gì?
  • Cuốn vở ký ức

Tản Văn - Mùa hạ của tôi

Có lẽ, đó là một mùa hạ đầy nắng…

Người ta hay nói, những năm tháng cấp 2 là những năm tháng học trò hồn nhiên, vui vẻ và vô lo vô nghĩ nhất. Đúng vậy, nhưng không hoàn toàn là như vậy. Tôi đã từng không thích cấp 2 và chỉ mong được nhanh chóng thoát khỏi nó. Nạn bắt nạt học đường không phải là hiếm gặp ở độ tuổi này. Ở cái tuổi mà chúng ta mới lớn, chúng ta sẽ học theo, đua đòi theo những gì ta cho là hay, không cần phân biệt phải trái đúng sai. Đó là cái khoảng thời gian, chúng ta lấy một người nào đó khác ra để mua vui cho mình, và rồi cho rằng như thế là hay ho, là đẳng cấp. Nhưng không, những “kẻ bắt nạt” sẽ không bao giờ biết được cảm giác của những “người bị bắt nạt” nó kinh khủng như thế nào. Và trong câu chuyện này, tôi đang ở vào vị trí thứ hai – những người bị bắt nạt. Cho tới những năm cuối cấp, cảm giác thật chẳng vui vẻ gì cho lắm. Rất may tôi vẫn có được cho mình những người bạn thân, không nhiều nhưng đủ để tôi được chia sẻ và giúp đỡ.

Và rồi cho tới một ngày, tôi đã vô tình va phải nụ cười của cậu ấy…

Cậu ấy bằng tuổi tôi – cũng đang học năm cuối cấp. Trong màu áo trắng đồng phục, tôi nhìn ra dáng vẻ mảnh mai, cao gầy của cậu. Mái tóc cậu khá dài và để kiểu hai mái. Đôi bàn tay gân guốc và khỏe khoắn đặt trên lan can của cậu thu hút tôi đến lạ. Một khuôn mặt góc cạnh và sáng sủa. Một nụ cười tươi trẻ tràn đầy năng lượng. Ôi, tại sao đã học ở nơi đây gần bốn năm học mà tới tận phút này tôi mới phát hiện ra cậu!?

Từ những phút cảm nắng ban đầu bởi vẻ ngoài và nguồn năng lượng tỏa ra từ cậu, tôi bắt đầu từng chút, từng chút một để ý, quan sát cậu nhiều hơn. Tới bây giờ, tôi vẫn nhớ như in những lần mắt chạm mắt dù chỉ là vô tình khi cậu lướt nhanh qua cửa sổ lớp tôi. Một ánh mắt xanh tươi như ngọn lá biếc, một ánh mắt như cuốn tôi vào sâu những mộng mơ, mong chờ. Tất cả những hành động, từng dáng vẻ của cậu, những âm điệu giọng nói của cậu đều được tôi khắc sâu ghi nhớ. Nào là những giờ ra chơi cậu đá cầu ở dưới sân trường, còn tôi thì đứng ở hành lang trên tầng nhìn trộm. Nào là những lần vì để “có duyên” gặp gỡ mà tôi đã đi qua đi lại cầu thang lớp cậu cả năm sáu lần. Nào là những lần ngồi ở cantin, vô tình nghe cậu chuyện trò cùng bạn bè. Nào là một vài lần đi học về, thấy cậu đang cầm ô sải bước trên con đường quen thuộc. Ồ, hòa ra nhà cậu cũng ở gần nhà tôi, nhưng bấy lâu nay tôi lại chẳng hề hay biết.

Từ khi gặp cậu, gặp được nụ cười rực rỡ như tia nắng của cậu, thế giới của tôi đã có sự thay đổi rất lớn. Tôi đã cười nhiều hơn trước, cũng chăm lo nhiều hơn cho vẻ bề ngoài của mình. Tôi tìm kiếm cậu trên các trang mạng xã hội, nhưng rồi lại chẳng dám chủ động mà bắt chuyện.

Tôi đã ngỡ rằng, câu chuyện xanh biếc này, chắc sẽ không có hồi kết. Tôi đã ngỡ rằng, có lẽ đây chỉ là một niềm vui nho nhỏ cho những ngày tháng cuối cùng tại mái trường cấp 2 này. Nhưng rồi, hạnh phúc đã mỉm cười với một đứa rụt rè và dễ ngại ngùng như tôi. Cậu đã bắt chuyện với tôi trước! Thật là bất ngờ làm sao! Sao cậu lại có thể biết tới một đứa không có gì nổi bật ngoài thành tích học tập tạm ổn như tôi nhỉ?

Hóa ra, tất cả những trò mà tôi nghĩ là “nhìn trộm một cách kín đáo” đã bị cậu phát hiện từ lâu. Cậu nói rằng cậu biết có một cô bé đang lặng lẽ quan sát mình nên phải tỏ ra thật ngầu mới được… Ơ, ngại quá đi mà! Rồi cậu nói, lúc đầu cậu chẳng biết tôi là ai hết, nhưng trông tôi quen lắm. Sau đó, cậu có hỏi vài đứa bạn để biết được tên tôi. Và rồi cậu phát hiện tôi và cậu ở gần nhà nhau và còn học cùng nhau mẫu giáo nữa! Thật là một bất ngờ lớn tiếp theo, hóa ra tôi đã từng gặp cậu từ trước! Thế là chúng ta bắt đầu làm bạn nhé, cậu nói thế. Được thôi, tuy tôi biết rằng cảm giác của tôi dành cho cậu không phải là tình bạn, nhưng trước hết làm bạn vẫn tốt hơn là không có gì phải không…

Thời gian vẫn trôi, thoáng cái đã tới đợt cao điểm ôn thi vào cấp 3 rồi.Trong suốt mấy tháng, chúng tôi vẫn là bạn, tôi vẫn giữ thói quen nhìn ngắm cậu mọi lúc có thể, thậm chí còn nhiều hơn trước, và giờ đây chúng tôi còn có thể trò chuyện với nhau nữa.

Nhưng không vì thế mà cả hai lơ là việc học hành đâu nhé!

Rất nhanh, kì thi diễn ra với tôi mà nói khá là thuận lợi. Ngay buổi hôm thi xong môn cuối cùng, tôi đã lấy hết can đảm để nói ra những lời, những cảm giác trong lòng mình. Cho dù kết quả như thế nào, thì tôi cũng sẽ vui vì cuối cùng những năm cấp 2 của tôi đã có chút kỉ niệm vui vẻ để nhớ về.

Một giây…

Hai giây…

Cậu cuối cùng cũng cất tiếng đáp lại tôi. “Tớ cũng thích cậu”. Tôi không nghe nhầm phải không!!?? Cảm giác như tôi không còn đứng vững nữa rồi. Bầu trời trên đầu tôi như chuyển thành một màu hồng xinh xắn. Khỏi cần soi gương tôi cũng biết gương mặt tôi lúc ấy nóng và ứng đỏ như thế nào. Tôi hỏi lại: “cậu nói sao cơ?”. Và rồi cậu nói, sau một thời gian làm bạn, cậu thấy tôi cũng khá là đáng yêu và mang lại cho cậu một cảm giác đặc biệt. Ồ! Hóa ra người khác cũng có thể nghĩ về tôi như vậy sao! Vậy là, cái kết của sự bầu bạn và chờ đợi là một cái kết hạnh phúc. Nó đến thật nhanh tới nỗi tôi không thể ngờ trước được…

Giờ đây, tôi đã không còn là con người của quá khứ nữa. Tôi đã thay đổi lạc quan, vui vẻ và tự tin hơn rất nhiều. Tất cả là nhờ có cậu đấy!

Tôi yêu mùa hạ, vì khi ấy tôi đã gặp được cậu. Tôi yêu mùa hạ, vì mùa hạ rất giống với cậu. Mùa hạ ấm nóng như trái tim, cháy bỏng như tình yêu của cậu. Mùa hạ rực rỡ như nụ cười, rộn ràng như lời nói của người con trai ấy. Mùa hạ xanh ngắt trên đôi mắt si tình, mùa hạ tràn đầy nhựa sống trong từng nhịp đập con tim.

Lần đầu nhìn thấy cậu, tôi nhìn thấy một Mặt Trời rực sáng. Ánh sáng của cậu chiếu rọi vào tâm hồn tôi, vào trái tim đã khô héo sau những mẩu chuyện buồn liên tiếp xảy đến.

Lần thứ hai nhìn thấy cậu, tôi nhìn thấy một cành cây xanh mơn mởn nhựa sống. Cậu mang trong mình nguồn năng lượng tích cực mà ai nhìn vào cũng muốn vui vẻ, cười đùa và hạnh phúc theo.

Lần thứ ba, thứ tư và nhiều lần sau đó nữa, tôi nhìn cậu như nhìn một chú ve sầu của mùa hạ. Chú ve ngân nga khúc hát tự do, yêu đời, yêu người và trẻ trung, nhiệt huyết.

Gặp được cậu giống như gặp được ánh sáng, giống như gặp được một làn gió mát,một làn nước trong vậy. Từ một con người u ám, trầm mặc, giờ tôi là một người tràn ngập năng lượng và yêu đời hơn bao giờ hết. Cậu thổi bay những muộn phiền, thiêu rụi những âu lo và rửa sạch những vết cứa trong tim tôi.

Mùa hạ của tôi, thật đáng yêu và đẹp đẽ biết bao! Mùa hạ của tôi là cậu – tình yêu tuổi ngây ngô trong sáng và khờ dại.

Tôi tin rằng, ai rồi cũng sẽ tìm được một “mùa” quý giá, một “mùa” kỉ niệm cho riêng mình, để thương, để nhớ, để mơ mộng.

Giáo viên chủ nhiệm cấp 2 của tôi đã từng nói rằng, nếu như trong ba năm cấp ba mà không có được một mối tình học trò thì thật là uổng phí tuổi thanh xuân. Những năm tháng thanh xuân vội vã này, hãy sống hết mình cho bản thân, cống hiến và yêu thương hết mình như câu nói: học tốt, mơ nhiều, yêu say đắm. Bởi, tuổi trẻ ngắn lắm, tuổi đẹp đẽ này trôi qua nhanh lắm. Sau này, khi ta đã hoàn toàn trưởng thành, ta sẽ có dư dả thời gian để tìm hiểu, để yêu đương đấy. Nhưng tình cảm ấy sẽ không còn hồn nhiên, không còn vô tư nữa mà phụ thuộc rất nhiều những yếu tố khác. Thế nhé! Hãy cứ hết mình khi còn có thể, ai cũng xứng đáng để được vui vẻ và yêu thương!

Viết bởi Bùi Ngọc

Nguồn: https://www.reader.com.vn/tan-van-mua-ha-cua-toi-a183.html

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *