Cuộc sống chưa từng dễ dàng với bất cứ ai

Cuộc sống chưa từng dễ dàng với bất cứ ai

Bạn đang xem bài viết Cuộc sống chưa từng dễ dàng với bất cứ ai được Vinabooks.vn tổng hợp sưu tầm từ trang Reader.com.vn các bạn hãy truy cập trang để mua sách ủng hộ đội ngũ có thêm kinh phí ra những bài viết hay hơn nhé.

Cuộc sống ấy mà, suy cho cùng chúng ta không thể đòi hỏi hết tất cả những thứ tốt đẹp thuộc về mình. Biết chấp nhận thực tại đau khổ thay vì than vãn cũng là một loại hạnh phúc.

  • Những suy nghĩ tiêu cực cần loại bỏ để cuộc sống ý nghĩa hơn
  • Những kinh nghiệm cuộc sống biết càng sớm càng tốt
  • Những dòng tản văn hay về trưởng thành

Cuộc sống chưa từng dễ dàng với bất cứ ai

*Cuộc sống chưa từng dễ dàng với bất cứ ai!

Sẽ có những ngày cuộc sống sẽ tạt thẳng vào mặt bạn một gáo nước lạnh khiến bạn chán ghét mọi thứ. Đi đến đâu hay làm bất cứ việc gì cũng chỉ toàn thấy tiêu cực, mọi chuyện từ khắp nơi đổ lên đầu bạn. Tệ nhỉ, bạn nuốt hết nước mắt vào bên trong và tỏ ra mình rất ổn. Nhưng không một ai biết rằng vết thương trong lòng bạn đang rỉ máu.

Lớn lên rồi mới nhận ra, người trưởng thành ai cũng phải tập làm quen với những ngày chỉ có một mình. Có biết bao nhiêu con người ở trong cái thành phố rộng lớn này mang vẻ ngoài hào nhoáng thế nhưng bên trong lại cô đơn đến vô cùng. Ngày trước bạn luôn cho rằng sách vở thật quá khoa trương cho đến khi tất cả những tình tiết ấy bắt đầu xuất hiện trong cuộc đời của bạn. 

Hãy chấp nhận sự thật rằng dù đêm qua bạn có đau đớn vì bị ai đó bỏ rơi, bạn tuyệt vọng vì công việc không được thuận lợi,… thì ngày mai bình minh vẫn đến đúng hẹn, ngoài kia xe cộ vẫn tấp nập, người qua kẻ lại không ngớt. Dù tâm trạng tệ hại như thế nào bạn cũng phải đến công ty đúng giờ, làm hết việc mới được trở về nhà. Bạn có thể điên loạn hay tỏ ra không hài lòng với một đống hỗn độn trong đầu nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thỏa hiệp với nó. Những điều không thể thay đổi được ở trên đời này nhiều vô kể, nếu mỗi lần gặp nó bạn lại chạy trốn, bạn gào thét thì chẳng phải hao tâm tổn sức của chính mình đó sao?

Cuộc sống chưa từng chiều lòng ai từ đầu đến cuối, thế nên đừng thấy bất ngờ khi mọi thứ đang suôn sẻ bỗng dưng trở nên khó khăn. Hãy cứ cố gắng, lúc nào mệt mỏi quá thì nghỉ ngơi, đừng bắt ép bản thân phải làm việc khi mệt mỏi. Cuộc sống ấy mà, suy cho cùng chúng ta không thể đòi hỏi hết tất cả những thứ tốt đẹp thuộc về mình. Biết chấp nhận thực tại đau khổ thay vì than vãn cũng là một loại hạnh phúc.

“Cái giá của trưởng thành chính là hoài niệm. Vẫn là tiết bài giảng chán ngắt cùng “cái ngáp ngắn ngáp dài”, khoảnh khắc tim đập chân run  vì cô gọi lên bảng trả bài cũ, sổ đầu bài như cuốn thánh chỉ vào mỗi buổi sinh hoạt lớp, bài vở lê thê, lớp học thêm chật chội, buổi thế dục nhàm chán… Đều đã từng là những thứ mình căm ghét nhất, nhưng trong ký ức tất cả đều đẹp đến lạ thường. Vốn dĩ, những thứ càng đẹp đẽ, khi đã đánh mất rồi thì chẳng thể lấy lại được nữa – Sưu tầm”

*Anh bỏ hút thuốc chưa?

Thuốc lá thì anh bỏ được rồi, còn em thì chưa…

Ngày còn quen nhau, em vẫn hay nói không thích cái cách giải quyết nỗi buồn của anh bằng thuốc lá. Có lần anh đang hút dở điếu thuốc, em vô cớ lại giật điếu thuốc trên tay anh. Vậy là cả ngày đó hai đứa không nói câu nào với nhau.

Ngày ấy, lúc tìm đến thuốc lá vì anh tò mò, anh từng hỏi bố về mùi vị của thuốc, bố chỉ thở dài và nói: “Đừng hút, không tốt đâu.” Nhưng anh vẫn quyết định thử, sau đó nghiện lúc nào không biết luôn. Một người có quá nhiều nỗi buồn ấy mà, lúc đó chỉ nghĩ rít một hơi là xong hết mọi chuyện. Vậy là anh cứ hút, nó trở thành thói quen không lành mạnh trong cuộc sống của anh. Nhiều lúc trong lòng chất chứa những điều khó nói, anh lại ngồi ở một góc không ai có thể làm phiền, tắt hết điện thoại. Sau đó thì gặm nhấm nỗi buồn riêng mình thôi, anh không thích chia sẻ nó với bất cứ ai. Vui làm một điếu, buồn thì vài điếu và cả khi muốn rời bỏ thế giới này anh cũng hút. Nó như một vòng lặp đi lặp lại không có điểm dừng, cho đến khi anh gặp em.

 “Em ghét nhất là ai hút thuốc lá”

Anh vẫn nhớ vẻ mặt càu nhàu mỗi tối khi nhìn thấy điếu thuốc lá đang cháy dở trên tay anh. Anh chỉ nhẹ nhàng nói nhỏ:

“Anh đang buồn, em vào nhà trước đi”

Em im lặng đi vào nhà mà không nói bất cứ câu gì, lúc sau khi anh vào nhà thấy em đã chuẩn bị bữa tối tươm tất. Em vẫn luôn dịu dàng như thế, mỗi lần ở cạnh nhau anh phải hạn chế hút thuốc, anh biết em rất muốn anh cai. Nhưng ở thời điểm ấy, áp lực cuộc sống quá lớn, anh không thể bỏ hút thuốc được. Có lần, em phát hiện một ngày anh hút hết một bao thuốc, em giận anh. Anh cũng chỉ biết cười trong đau khổ.

Thuốc lá cũng giống như em vậy, đều khó cai. Nhưng nếu bắt anh phải chọn một trong hai, anh sẽ cai thuốc lá, vì em. Trước đó nhiều người khuyên anh bỏ thuốc lắm, anh chỉ nói vài câu cho qua chuyện. Ngày chia tay, em không nói bất cứ điều gì với anh chỉ lẳng lặng bỏ đi với một dòng giấy nhớ: Hy vọng anh cai được thuốc lá!

Hôm nay, tình cờ mình gặp nhau ở quán cà phê ngày trước cả hai vẫn hay lui đến.

“Lâu rồi không gặp, anh bỏ hút thuốc lá chưa?”

“Thuốc lá thì anh bỏ được rồi, còn em thì chưa…”

Tác giả: Dương Hạnh

Nguồn: https://www.reader.com.vn/cuoc-song-chua-tung-de-dang-voi-bat-cu-ai-a415.html

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *