Bạn đang xem bài viết Những trích dẫn sách Phía nam biên giới phía tây mặt trời được Vinabooks.vn tổng hợp sưu tầm từ trang Reader.com.vn các bạn hãy truy cập trang để mua sách ủng hộ đội ngũ có thêm kinh phí ra những bài viết hay hơn nhé.
“Phía nam biên giới phía tây mặt trời” là cuốn tiểu thuyết chứa đựng những gì chân thật nhất của tác giả Haruki Murakami. Với lối kể chuyện đơn giản, chân thật, giản dị cuốn tiểu thuyết mang đến cho độc giả nhiều sự tò mò. Những trích dẫn đáng suy ngẫm trong sách góp phần trong thành công của cuốn tiểu thuyết. Hãy cùng Reader khám phá những trích dẫn đó nhé!
- Chỉ thỉnh thoảng tôi mới biết rằng một con người có thể làm tổn thương một con người khác, duy nhất bởi vì anh ta tồn tại và là chính anh ta.
- Nếu em ở lại đây, cái gì đó trong em sẽ biến mất mãi mãi – cái gì đó mà em không thể để mất được.
- Trong một thời gian dài, anh giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim tôi. Một vị trí chỉ để dành cho anh, như một cái bàn khuất trong một quán ăn có biển “Đặt trước” ở trên.
- Tôi đứng im lìm nhìn mưa rơi trên hè phố một lúc lâu. Tôi đã trở lại là một cậu bé mười hai tuổi. Khi còn nhỏ tôi thích không phải làm gì, chỉ nhìn mưa rơi. Cơ thể khi đó dần dần được thả lòng, dường như thế giới thật đang dần tan biến đi dưới những giọt nước. Hẳn là trong cơn mưa phải có một lực đặc biệt thôi miên con người ta. Đó là điều tôi hằng tin.
- Khi tôi nhìn em, đôi khi tôi có cảm giác đang ngắm nhìn một ngôi sao rất xa. Một ngôi sao rất sáng, nhưng ánh sáng thực ra đến từ cách đây hàng ngàn năm ánh sáng. Có thể là tôi đang ngắm nhìn một thiên thể đã không còn tồn tại vào lúc này nữa, nhưng trong mắt tôi nó thực hơn bất kỳ điều gì khác.
- Có thể sẽ không bao giờ mình trở thành một người tốt đẹp hết. Những sai lầm mà mình từng phạm phải – có thể không thật sự là sai lầm – hẳn là một phần không thể tách rời của tính cách mình.
- Khi bắt đầu đi tìm những lời biện hộ, người ta sẽ giữ mãi cái thái độ đó suốt cả đời.
- Một khi đã đi về phía trước, thì dù có nỗ lực đến mức nào, người ta cũng không thể quay lại đằng sau. Khi có một chi tiết dù là rất nhỏ bị lỏng ra, tức khắc mọi thứ sẽ đứng im, và mãi mãi nằm im như thế.
- Đấy, giống hệt như thế. Thế giới của chúng ta giống như thế. Khi trời mưa, hoa nở, và khi trời không mưa, hoa héo. Bọn thằn lằn côn trùng, và bị bọn chim ăn thịt. Nhưng tất cả đều sẽ chết và khô teo đi. Một thế hệ biến mất, một thế hệ khác thế chỗ. Đó là một quy luật tuyệt đối. Có nhiều cách sống, và nhiều cách chết. Nhưng có quan trọng gì đâu. Điều duy nhất còn lại là sa mạc.
- Có vẻ như là lúc nào anh cũng cố gắng trở thành một người khác. Có vẻ như là anh đã luôn muốn đi về phía những người và những nơi mới mẻ và khác lạ, để tạo lập một cuộc đời mới, trở thành người có tính cách khác hẳn. Anh đã làm đi làm lại điều đó rất nhiều lần trong đời, cho đến tận lúc này. Theo nghĩa nào đó, trở thành người lớn là như thế, và theo một nghĩa khác, mỗi lần chỉ là một lần thay đổi mặt nạ.
- Không ai cống hiến bản thân mình cho một điều gì đó mà không tìm ngay từ khởi đầu làm được điều gì đó tuyệt diệu. Ngay cả khi điều đó vượt qua những khả năng của chính mình, người ta vẫn tiến đến một cái đích, gắng sức làm tốt nhất có thể, chính bằng cách đó mà người ta tiến bộ dần dần. Và chính điều đó làm thế giới này đi lên. Tớ tự hỏi không biết nghệ thuật có cũng giống như thế hay không.
- Khi người ta nghĩ đến cách kiếm tiền, tôi nói tiếp, cuộc sống sẽ đi qua trước khi người ta có thời gian để nhận ra.
- Em nghĩ rằng anh còn yêu em, nhưng ta không thể trốn thoát khỏi thực tại rằng em không đủ với anh. Em đã biết điều này sẽ xảy ra. Vậy nên em không đổ lỗi cho anh vì đã phải lòng một người đàn bà khác. Em cũng không giận đâu. Em nên thế, nhưng em không có. Em chỉ thấy đau đớn. Rất đau đớn. Em đã nghĩ em có thể hình dung điều này sẽ đau đớn thế nào, nhưng em đã lắm.
- Nhưng tôi không hiểu. Rằng tôi có thể làm tổn thương ai đó thế nào, cô ấy sẽ không bao giờ trở lại như trước. Rằng một con người có thể, chỉ là sống, hủy hoại người khác trừ việc chữa lành.
- Dù tôi có đi đâu, tôi vẫn là người cuối cùng. Những gì đã mất thì chẳng bao giờ thay đổi. Cảnh tượng có thể thay đổi, nhưng tôi vẫn là con người bất toàn như trước. Những phần thiếu sót đó đều hành hạ bằng cơn đói mà tôi chẳng bao giờ thỏa mãn được. Tội đồ rằng càng khiếm khuyến bản thân nhiều thì tôi càng hoàn thiện bản thân hơn.
- Điều quan trọng nhất mà chúng ta học được ở trường đó là những thứ quan trọng nhất đều không thể học được ở trường.
- Phải, tất cả đều sẽ chết, tôi tự nhủ. Một số thứ biến đi mất giống như bị chém một nhát thật ngọt, những thứ khác đều dần lẫn lộn vào nhau và biến đi mất theo thời gian. Và chỉ còn lại sa mạc.
- Nhưng em ở đây, trọn vẹn thuộc về tôi, cố gắng trao cho tôi tất thảy. Sao tôi có thể tổn thương em? Nhưng tôi đã không hiểu. Rằng tôi có thể tổn thương một người không cách nào lành lại. Rằng một ngày, chỉ bằng cách tồn tại, cũng là sự tổn thương người khác.
- Có vẻ như là lúc nào anh cũng cố gắng trở thành một người khác. Có vẻ như là anh đã luôn muốn đi về phía những người và những nơi mới mẻ và khác lạ, để tạo lập một cuộc đời mới, trở thành người có tính cách khác hẳn. Anh đã làm đi làm lại điều đó rất nhiều lần trong đời, cho đến tận lúc này. Theo nghĩa nào đó, trở thành người lớn là như thế, và theo một nghĩa khác, mỗi lần chỉ là một lần thay đổi mặt nạ.
Hi vọng bài viết sẽ mang đến cho bạn đọc nhiều trải nghiệm mới mẻ, những suy ngẫm về cuộc đời khác nhau. Và nếu có hứng thú hãy mua ngay cuốn sách Phía nam biên giới phía tây mặt trời về đọc ngay nhé!
Nguồn: https://www.reader.com.vn/nhung-trich-dan-sach-phia-nam-bien-gioi-phia-tay-mat-troi-a805.html